Cô nọ ẵm con đi tắm. Cô
để con nằm trên y phục rồi xuống tắm trong hồ sen. Trong lúc đó có một nữ dạ
xoa thấy muốn bắt đứa bé để ăn thịt nên biến thành một cô gái đến hỏi đứa bé
ngộ nghĩnh rồi ẵm nựng, chốc lát bồng đứa bé đi luôn. Thấy vậy người mẹ đuổi
theo kịp la:
Tại sao bồng con tôi đi đâu?
Đây là con tôi nào phải là con của cô.
Khi cả hai phụ nữ cãi
nhau thì vừa đến trước phước xá của Đức Bồ Tát. Bồ Tát mời vào.
Nhận thấy cử chỉ của hai
người, Ngài biết rõ tự sự của hai người. Ngài liền hỏi:
Hai cô có muốn tôi phán đoán giùm cho chăng? Cả hai cô đồng
bằng lòng.
Bồ Tát dạy để đứa bé nằm
xuống rồi bảo Dạ Xoa nắm tay đứa bé, mẹ thiệt nắm chân. Và rồi Ngài tuyên bố:
Người nào dành được là mẹ của đứa bé này.
Thế rồi hai phụ nữ kéo
qua níu lại, làm cho đứa bé đau điếng, khóc la. Người mẹ thấy con khóc, động
lòng từ bi buông con ra, đứng dậy than van, không nỡ làm cho con đau khổ.
Khi ấy Đức Bồ Tát lên
tiếng:
Lệ thường phụ nữ không phải là mẹ thì không có lòng thương
xót con trẻ. Phụ nữ bắt được đứa bé là kẻ trộm. Cô kia là mẹ thực, vì sợ tội
nghiệp con, nên đành buông tay, thà mất con còn hơn để con chịu đau đớn.
Rồi Đức Bồ Tát hỏi nữ Dạ
xoa:
Vì sao cô lại trộm con
người ta?
Thưa tôi mong ăn thịt
nó.
Nầy ác phụ từ đây người không được tạo nghiệp dữ nữa, vì kiếp
trước ngươi là kẻ ác, nay mới luân hồi làm Dạ Xoa. Ngươi làm như vầy có nên
chăng?
Đức Bồ Tát khuyên bảo Dạ
Xoa rồi dạy thọ trì ngũ giới. Người mẹ đứa trẻ hết lòng cảm tạ Đức Bồ Tát và từ
biệt ẵm con ra về.
Xem thêm: